1 Em Yêu Anh, PHẨY 16/10/2009, 11:33 am
yamiyugi456
Quản Lý Chung
EM YÊU ANH, PHẨY
Khi ông bà Point (tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai, họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại quyết định chọn Virgile bởi nó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất thế giới.
Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, nên ông đã đánh vần nhầm thành ra “V-I-R-G-U-L-E” và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là “dấu phẩy”).
Khi biết điều này, dù rất buồn nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu còn trai rồi cười:
- Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.
Và cái tên đựợc giữ lại.
Cũng như cái tên của mình, Virgule trong khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:
- Point Virgule!
Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp:
- Dạ, có mặt!
Sau đó, Virgule lớn lên đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi ngưòi ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule vô cùng bối rối, người đẫm mồ hôi, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dấu chấm nhỏ xíu… Khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.
Ấy vậy mà… chính chữ “u” đã làm thay đổi mọi thứ. Các bạn có biết chuyện xảy ra như thế nào không?
Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyên với anh ta, gọi điện, viết thư cho anh ta… nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine.
Một ngày nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì anh là nhân viên ở đó.
Khi Virgule nhìn thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh.
- Tôi muốn gửi một bức điện – cô nói với giọng buồn bã.
- Xin cô vui lòng đọc nội dung… - Virgule cầm bút và lắp bắp nói.
Séraphine đọc với giọng run run:
- Je t’aime – virgule – Je t’adore – virgule – Je voudrais tant que tu me dises que tu m’aimes aussi – point.
(Em yêu anh – “phẩy” – Em thương anh – “phẩy” – Em rất muốn anh nói với em rằng anh cũng yêu em – “chấm”).
Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:
- Je t’aime - Je t’adore…
- Không, không! - Je t’adore nói – Hãy đọc lại đầy đủ cơ!
Séraphine làm theo:
- Je t’aime – virgule – Je t’adore – virgule…
- Lần nữa nhé cô… - Virgule rụt rè.
Mỗi lần nghe câu nói đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài… Nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt. Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô:
- Anh cũng yêu em, Séraphine.
Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule mang tên Virgile, nhà thơ cổ đại lớn, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.
Giờ đây Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba chấm nhỏ…
Khi ông bà Point (tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai, họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại quyết định chọn Virgile bởi nó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất thế giới.
Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, nên ông đã đánh vần nhầm thành ra “V-I-R-G-U-L-E” và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là “dấu phẩy”).
Khi biết điều này, dù rất buồn nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu còn trai rồi cười:
- Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.
Và cái tên đựợc giữ lại.
Cũng như cái tên của mình, Virgule trong khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:
- Point Virgule!
Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp:
- Dạ, có mặt!
Sau đó, Virgule lớn lên đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi ngưòi ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule vô cùng bối rối, người đẫm mồ hôi, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dấu chấm nhỏ xíu… Khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.
Ấy vậy mà… chính chữ “u” đã làm thay đổi mọi thứ. Các bạn có biết chuyện xảy ra như thế nào không?
Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyên với anh ta, gọi điện, viết thư cho anh ta… nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine.
Một ngày nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì anh là nhân viên ở đó.
Khi Virgule nhìn thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh.
- Tôi muốn gửi một bức điện – cô nói với giọng buồn bã.
- Xin cô vui lòng đọc nội dung… - Virgule cầm bút và lắp bắp nói.
Séraphine đọc với giọng run run:
- Je t’aime – virgule – Je t’adore – virgule – Je voudrais tant que tu me dises que tu m’aimes aussi – point.
(Em yêu anh – “phẩy” – Em thương anh – “phẩy” – Em rất muốn anh nói với em rằng anh cũng yêu em – “chấm”).
Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:
- Je t’aime - Je t’adore…
- Không, không! - Je t’adore nói – Hãy đọc lại đầy đủ cơ!
Séraphine làm theo:
- Je t’aime – virgule – Je t’adore – virgule…
- Lần nữa nhé cô… - Virgule rụt rè.
Mỗi lần nghe câu nói đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài… Nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt. Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô:
- Anh cũng yêu em, Séraphine.
Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule mang tên Virgile, nhà thơ cổ đại lớn, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.
Giờ đây Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba chấm nhỏ…