Vương Cường
Chào Mừng Bạn Ghé Thăm Diễn Đàn Của Mình


Nếu bạn là thành viên của diễn đàn mình bạn có thể đăng nhập
để sử dụng các chức năng dành cho thành viên.
Còn bạn là khách viến thăm bạn có thể đăng kí thành viên
Nếu bạn cảm thấy không cần thì bạn có thể đóng lại.


Chúc bạn thêm một ngày may mắn và hạnh phúc.




Join the forum, it's quick and easy

Vương Cường
Chào Mừng Bạn Ghé Thăm Diễn Đàn Của Mình


Nếu bạn là thành viên của diễn đàn mình bạn có thể đăng nhập
để sử dụng các chức năng dành cho thành viên.
Còn bạn là khách viến thăm bạn có thể đăng kí thành viên
Nếu bạn cảm thấy không cần thì bạn có thể đóng lại.


Chúc bạn thêm một ngày may mắn và hạnh phúc.


Vương Cường
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

ĐÂY LÀ BẢN THỬ NGHIỆM NÊN CÓ NHIỀU SAI SÓT MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM NHA!!!

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics

You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Admin

Admin
Admin
Admin
Chiều nhạt nắng, một chút gió heo may thổi nhè nhẹ mang lại cảm giác lành lạnh lành lạnh, mình anh đi lang thang trên con phố dài trải lá rải rác mà với anh đã trở thành quen thuộc.

Từng gốc cây, từng khóm lá đã trở nên quá đỗi thân quen. Một chút tia nắng yếu ớt cuối chiều lạnh đầu đông khẽ chiếu qua kẽ lá như cảm giác bâng khuâng, nhớ nhung xen lẫn trong tâm hồn anh. Phải, anh đang thầm yêu, không biết có phải yêu không nữa, nhưng trái tim anh đang rung động trước một bóng hình, cái bóng hình đó luôn hiện hữu trước mặt anh, tưởng chừng chỉ cần giơ tay là có thể nắm được, nhưng anh chưa giơ tay bắt lấy.

Một cái gì đó nó như hư ảo, hư vô, một khoảng cách vô hình đang đứng hiện hữu trong tâm hồn anh. Chiều thứ 6, cũng như bao chiều khác, nhưng trong đầu anh, một dự định lớn lao, một ý tưởng táo bạo lướt qua, nó tạo cho anh một động lực mãnh liệt, một niềm tin sẽ phá vỡ đi cái khoảng cách vô hình đó. Anh đã chuẩn bị rất kỹ từng chi tiết, từng hành động, từng lời nói và cả món quà nhỏ mà anh đã làm xong và để trong túi ngực, nơi gần trái tim anh nhất. Và thời khắc đó, nó sẽ phải xảy ra vào ngày mai, một tối thứ bảy như bao thứ bảy khác. Nhưng với anh, nó hoàn toàn khác, lần đầu tiên sau gần bốn tháng quen em, anh mới hẹn đi chơi vào tối thứ 7, cái ngày mà người ta nói luôn dành cho tình yêu đôi lứa.

Tối thứ 6, anh thầm mong thời gian trôi qua mau để đến thời khắc định mệnh ấy, nhưng sao thời gian trôi chậm vậy, chiếc kim đồng hồ chậm rãi nhảy, tích tắc, tích tắc... Như bao ngày trước, anh lại lên mạng, lang thang và hy vọng, sẽ tìm được nguồn vui, nguồn chia sẻ trên cái thế giới ảo ảnh đó, một chút gì sẽ mang lại cho anh cái cảm giác ấm áp khi gặp em, trò chuyện, cùng thổn thức trong đêm dài, để rồi hôm sau mắt thâm quầng đi làm, nhưng trong lòng đầy sắc hồng cuộc sống. Rồi, như người ta nói, mọi ngả đường đều dẫn đến Roma, anh lang thang và bước vào ngôi nhà của em trên cái thế giới ảo, ngôi nhà được trang hoàng lộng lẫy bởi những ảnh của em, những dòng chữ, những tâm sự trong lòng em, và thoáng qua ... một dòng chữ... mà khi đọc đến nó, một cảm giác nghèn nghẹn chợt ập đến với anh.

Anh vẫn biết rằng, anh chưa phải là người xua đi nỗi buồn còn phảng phất trong lòng em, là người đem lại niềm vui cho em, chưa xóa được nỗi sợ ám ảnh trong lòng em, chưa phải là người để em từng đêm mong nhớ, từng đêm mong chờ tin nhắn chúc ngủ ngon của anh, trái tim em chưa thuộc về anh, nhưng chẳng lẽ trong lòng em anh vẫn là con số 0 tròn chĩnh sao ? Và trong lòng anh một nỗi buồn phảng phất bao quanh, thổn thức. Rồi tối thứ bảy đến, cái tối mà anh đã chờ mong đã đến, nhưng sao bây giờ anh lại mong nó đừng đến. Đi bên em, ngồi cạnh em, muốn đưa tay nắm lấy bàn tay em, nhưng bức tường vô hình như lại đang hiện lên trong tâm hồn anh, ngăn cản anh, anh muốn gào thật to, đẩy thật mạnh để phá vỡ nó nhưng không thể. Bao ý định của anh tan biến, gói quà nhỏ vẫn nằm im trong túi ngực và dường như nó như đang bóp nghẹt trái tim anh. Anh sợ, thật sự sợ, anh sợ rằng khi cầm tay em, em sẽ rút lại, sợ ôm em, em sẽ đẩy anh ra xa hơn, phải anh sợ rất sợ điều đó.

Cũng có những lúc anh nghĩ mình phải mạnh mẽ lên, lần 1 không nắm được thì lần 2, lần 3, con trai mà, đừng rụt rè. Không phải anh rụt rè, không phải anh thiếu mạnh mẽ, mà anh hiểu một điều mà không ai khác hiểu, anh hiểu nỗi sợ của em, hiểu nỗi buồn của em và không muốn mang đến cho em thêm một điều phiền muộn nữa Đi về trong đêm tối lạnh lẽo, anh bâng khuâng ngồi nghĩ, nghĩ gì nhỉ, đến anh cũng không biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết đầu đang ngổn ngang bao thứ nhưng trống rỗng. Tự trong trái tim mình, anh thầm nhủ, thôi mày đừng nói gì, đừng làm gì nữa, đừng tạo áp lực thêm cho em nữa, hãy là người bạn tốt bên cạnh em, hãy đến bên em khi em cần, hãy lắng nghe em khi em nói. Mày đâu phải là người biết nói lời hay ý đẹp, đâu biết đến những hành động lãng mạng, nên thơ, mà chỉ có tấm lòng chân thành, hãy thể hiện điều đó và đến một lúc nào đó em sẽ hiểu, khi nào đó trong lòng em sẽ không còn nỗi buồn, nỗi sợ hãi vu vơ và khi đó trong tim em sẽ có mày, em sẽ đưa tay cho mày nắm, khi đó mày hãy nói, khi đó hãy hành động, còn bây giờ hãy chờ đợi. Và lòng anh tự nhủ, đúng, hay là từ mai, anh sẽ cố gắng làm vậy, chẳng nhẽ cố gắng trở thành "bạn" bên cạnh em. Nhưng chợt chiều chủ nhật em đã tặng anh một điều bất ngờ và hạnh phúc, món quà đầy ý nghĩa, làm hy vọng trong anh, trong lòng em dường như đang có anh dù nhỏ bé, nhưng không còn là số 0 nữa và cái ý định trước dường như tan biến mất. Anh sẽ phải làm sao đây ? Ngồi bên em nhưng sao không thể nắm bàn tay và khẽ vuốt tóc thề. Để con tim thổi thức mỗi chiều về. Ôi nỗi nhớ trong lòng da diết thế!


Ước gì... Ước gì em hãy nói một lời...
hôm sau ghi tiếp

https://vuongkuong.forumvi.com

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  •  

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất